Gieo hạt mầm đầu tiên
Tôi ra đời vì một câu nói ngắn gọn của ngoại: “Mày đẻ đi, tao nuôi.”
Nếu không có câu nói đó, tôi đã chẳng có mặt trên cõi đời này.
Chuyện đó không phải điều tôi nghe bóng gió, mà chính miệng mẹ tôi kể lại, vào một buổi chiều nhiều năm sau – khi những vết thương trong gia đình đã thành sẹo, nhưng vẫn còn nhức mỗi lần gió trở trời.
Tôi không trách mẹ. Tôi chỉ nghĩ: có lẽ, tôi đã mang một món nợ với ngoại từ lúc chưa lọt lòng.
Tôi ngủ với ông bà ngoại từ khi vừa cử bú.
Lớn lên không có cha. Mẹ thì lập gia đình mới và ra riêng khi tôi vừa tròn năm tuổi.
Từ lúc còn được mẹ ẵm ngửa bú bình cho đến khi đủ lớn để tự lo một bữa cơm, tôi chưa từng rời khỏi vòng tay của ngoại.
Năm tôi mười tuổi, bà ngoại mất. Mọi thứ từ đó bắt đầu đổi khác.
Ngoại – một người đàn ông ít nói, sắc lạnh, sống thẳng như một chiếc thước kẻ.
Không ai trong nhà dám ngồi lâu với ngoại, cũng chẳng ai dám cãi.
Với người ngoài, ngoại là một trí thức, một người quyết đoán, hào sảng, quảng giao và được nhiều người quý trọng.
Còn với tôi, ngoại là một bức tường. Cao. Thẳng. Cứng như thép.
Nhưng cũng là người duy nhất sẵn sàng nuôi tôi, dạy tôi, nắn tôi từng chút một.
Tuổi thơ tôi không có ký ức dịu dàng như nhiều đứa trẻ khác.
Không có mùi cơm nhà đúng bữa, không có lời động viên mỗi lần vấp ngã.
Chỉ có cái nhìn sắc lạnh của ngoại mỗi khi tôi lười biếng, và những buổi chiều lặng lẽ trong căn nhà đầy kỷ luật.
Nhưng chính ngoại là người đầu tiên dạy tôi thế nào là “sống có trách nhiệm”.
Ngoại không thương tôi bằng lời nói hay cái ôm. Ngoại thương bằng cách dạy tôi trở thành một người đàn ông có thể đứng thẳng, mà không phải cúi đầu trước cuộc đời.
Tôi từng nghĩ: giá như ngoại bớt nghiêm khắc một chút, có lẽ tuổi thơ tôi sẽ nhẹ nhàng hơn.
Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, tôi hiểu: nếu không có những năm tháng đó, tôi đã không đủ sức để sống sót sau này – giữa những cú ngã mà không có lấy một bàn tay đỡ.
Tôi không có khởi đầu thuận lợi.
Không có gia thế, không có người chống lưng, không có ai chỉ đường dẫn lối.
Nhưng tôi có một điều mà không phải ai cũng có: ý chí sống còn – thứ được ngoại gieo vào đầu tôi từ những năm tháng còn chưa hiểu hết hai chữ “cuộc đời”.
Ngoại từng nói với tôi một câu – như kim chỉ nam của cả đời tôi:
Ở đời có nhân, có quả. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Đừng sống sai sống lỗi với người thì trời sẽ không tuyệt đường mình đâu con. Dù nợ tiền nợ bạc hay nợ ân tình, có vay có trả, dù trả trễ cũng phải trả. Đừng để nhân mình gieo mà quả cho con cháu mình phải trả nha con.
Có thể vì vậy mà tôi không trách người, không oán đời.
Dù đã có lúc, tôi rất muốn hỏi:
Tại sao số phận lại bắt tôi khởi đầu từ số âm?
Nhưng giờ thì tôi không hỏi nữa.
Vì tôi đã nghiệm ra: số phận không phải là bản án – nó là đề bài dành riêng cho mỗi người.
Và mình làm gì với cái đề bài đó… mới là thứ định nghĩa một đời người.
Tuổi trẻ nhiều hoài bão: Khi mang trong mình quá nhiều ước mơ
Tôi không được dạy rằng mình nên làm gì trong đời.
Tôi không có một ai vẽ cho tôi bản đồ sự nghiệp, cũng chẳng ai nói cho tôi biết: “Con hợp ngành gì, nên thi vào đâu, sau này làm gì để sống.”
Nhưng tôi có trí tưởng tượng.
Và trí tưởng tượng đó bắt đầu từ một quyển truyện tranh.
Hồi tám tuổi, ngoại mua cho tôi tập truyện Đôrêmon – Binh đoàn Robot.
Chỉ một tập đó thôi, mà nó làm bùng lên trong tôi một khát khao rõ ràng đến kỳ lạ:
Tôi muốn tạo ra robot. Muốn điều khiển được cả một hệ thống. Muốn làm chủ công nghệ.
Tôi không biết “tự động hóa” là gì, cũng chưa từng nghe từ “kỹ sư điều khiển”.
Nhưng tôi biết, tôi muốn đi xa – và tự mình tạo ra điều gì đó chưa từng có.
Nhưng đó chỉ là một trong những ước mơ thuở bé.
Khi lớn lên, tôi cũng muốn làm chủ doanh nghiệp. Tôi muốn tạo ra việc làm cho những đứa trẻ nghèo nhưng không có được may mắn như tôi – vì chúng không có một người ông vĩ đại như ngoại tôi.
Tôi muốn làm tất cả. Không bỏ thứ gì.
Và khi bước vào ngưỡng cửa đại học, tôi thật sự… chọn tất cả.
Thời đó, thi đại học có thể đăng ký nhiều khối – miễn không trùng giờ thi.
Tôi thi khối D và đậu vào khoa Quản trị Kinh doanh – Đại học Mở.
Thi khối A, tôi đậu Điện tử Viễn thông – Đại học Tôn Đức Thắng.
Vẫn dùng điểm khối A ấy, tôi xin xét duyệt vào chương trình Cử nhân Công nghệ Thông tin hệ từ xa – Trung tâm CNTT (tiền thân Đại học CNTT – Đại học Quốc gia). Và… tôi cũng đậu nốt.
Ba ngành học. Ba hướng đi. Và tôi ôm cả ba như một cách khẳng định:
“Tôi không muốn bỏ lại bất kỳ giấc mơ nào.”
Tôi lao vào học bằng tất cả năng lượng mà một thanh niên tuổi đôi mươi có thể có.
Sáng học ngành này, chiều ghé trường khác, tối về nhà ôn bài, có hôm đến tận 9 giờ đêm mới thở ra được một hơi.
Tôi biết rõ theo đuổi ba chương trình là điều gần như bất khả thi nếu không có tiền, nên tôi bắt đầu đi làm thêm từ học kỳ hai năm nhất.
Tôi tính toán rất kỹ: các môn đại cương ở ba trường gần như giống nhau.
Nếu học một, tôi có thể “xào” được hai.
Tôi cúp học để đi làm. Đi làm để có tiền đóng học.
Tôi xoay như con thoi, vừa chạy xe, vừa gặm bánh mì, vừa gật gù trong lớp vì ngủ gục.
Tôi nghĩ mình đang khôn ngoan.
Tôi nghĩ mình đủ thông minh để “lách” được hệ thống.
Tôi nghĩ, chỉ cần cố thêm chút nữa, tôi sẽ chứng minh được cho đời rằng:
Một đứa không có gì vẫn có thể làm được mọi thứ.
Nhưng đời không giống như trong toán học.
Cộng thêm một giấc mơ không đồng nghĩa với việc kết quả sẽ lớn hơn.
Và rồi… “trời tính”.
Gia đình tôi phá sản ngay thời điểm tôi đang lưng chừng năm 3.
Tất cả các khoản tiết kiệm đều đội nón ra đi.
Tôi buộc phải dừng việc học. Không có lựa chọn nào khác.
Có người khóc khi bị ép dừng học. Tôi không khóc.
Tôi cứng đầu. Và quen với việc không ai đỡ mình khi ngã.
Tôi chỉ biết: nếu mình không lo sống trước, thì tương lai chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi đi làm. Mọi ước mơ tạm cất vào ngăn tủ.
Tôi không biết ngày nào sẽ lấy ra được.
Chỉ biết rằng, mình vẫn còn nợ điều gì đó với bản thân – và với những ngày tuổi trẻ từng mơ thật lớn.
Cú chạm đầu tiên với huyền học: Khi cuộc đời hé một khe sáng mỏng manh
Khi gia đình nhận được tiền đền bù từ một dự án quy hoạch trên mảnh đất của ngoại, tôi tưởng như cuộc sống đã bớt gập ghềnh hơn một chút.
Đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy ngoại không còn trầm ngâm nhìn vào khoảng không nữa.
Ngoại nói:
“Giờ mày tính tiếp đi. Học lại, hay đi nước ngoài cũng được. Tao lo cho.”
Tôi không quay lại trường. Tôi chọn đi xa.
Không phải để chạy trốn – mà để mở lối.
Ngoại dành dụm tiền, đưa tôi một sổ tiết kiệm.
Nhưng định mệnh lại lần nữa trao cho tôi một cơ hội: tôi nhận được học bổng toàn phần từ một tòa báo lớn ở Nhật.
Toàn bộ chi phí du học bốn năm, không mất một đồng trong số tiền mà ngoại đã gom góp.
Tôi vẫn hay nghĩ, nếu chuyện đó không xảy ra, có lẽ tôi đã không đủ can đảm để đi.
Còn nếu tôi không đi, có lẽ… tôi đã không gặp người thầy năm ấy.
Mùa xuân năm học cuối, tại buổi hội trường dành cho sinh viên quốc tế, tôi tạt vào một gian hàng có treo bảng “Chiêm tinh & Tarot”.
Tôi không tin. Nhưng tôi tò mò.
Thầy đứng đó – một người đàn ông lớn tuổi, là giảng viên dạy môn Kế toán doanh nghiệp của tôi. Một người khô khan, nguyên tắc, thậm chí là khó gần.
Vậy mà hôm đó, ông trải một bộ bài ra trước mặt tôi và nói:
“Nếu em có thời gian, thầy muốn chia sẻ điều này.”
Hai tiếng đồng hồ.
Ông không xem bài cho ai khác ngoài tôi.
Thầy nói về quá khứ của tôi như thể đã từng ở trong chính căn nhà đó.
Không hỏi. Không gợi. Không vòng vo.
Ông nói về chuyện tôi sống với ngoại, mẹ tôi, những tổn thương và niềm tin câm lặng.
Mỗi câu như một cú gõ vào thành ký ức – những điều mà chưa từng ai khác ngoài tôi biết.
Tôi ngồi im. Không phản ứng.
Nhưng lòng tôi thì gợn lên từng hồi như mặt nước bị ném từng viên đá một.
Rồi thầy nói về tương lai – giọng bình thản như thể đang đọc một văn bản đã được đóng dấu từ trước:
Em sẽ về Việt Nam. Không ở lại Nhật.
5 năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp là thời kỳ huy hoàng nhất trong sự nghiệp.
Em sẽ làm được nhiều thứ mà người khác mất vài chục năm cũng chưa chắc chạm tới.
Nhưng rồi… em sẽ mất. Mất hết.
Tiền tài, địa vị, mối quan hệ – và cả người em tin tưởng nhất.
Tôi cười. Thành thật mà nói, tôi không tin.
20, 30% là tối đa – chỉ vì ông nói đúng về những chuyện không ai biết.
Khi em rơi xuống, chỉ có một thứ níu được em lại: huyền học.
Nếu em nhận ra sứ mệnh thật sự của mình, em sẽ quay đầu được.
Còn không… em sẽ trôi mãi.
“Vận của em, là con dốc.
Nhưng sứ mệnh của em, là người giữ la bàn.”
Lúc đó, tôi vẫn nghĩ những lời ông nói chỉ là một câu chuyện hay – một kịch bản phim với tôi trong vai chính.
Tôi không phủ nhận. Nhưng cũng chẳng mang theo.
Tôi rời gian hàng hôm đó với cái gật đầu xã giao.
Nhưng trong lòng, tôi cảm giác như mình vừa nhìn thấy một khe sáng mỏng manh – nơi lần đầu tiên tôi nhận ra có điều gì đó tồn tại bên ngoài những gì logic có thể lý giải.
Rực rỡ rồi tắt lịm: Khi những lời tiên đoán lần lượt thành sự thật
Tôi không dự định về Việt Nam.
Nhật là lựa chọn an toàn. Ổn định. Có thể tiến xa.
Nhưng rồi trong một cuộc phỏng vấn, khi đọc đến thông tin cá nhân, nhà tuyển dụng hỏi thẳng:
“Bạn sinh ở Việt Nam, ở TP.HCM?
Vậy bạn có muốn làm người tiên phong phụ trách văn phòng đại diện sắp mở ở đó không?”
Tôi suy nghĩ một thoáng và trả lời:
“Tôi đồng ý.”
Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều.
Nhưng sau này ngẫm lại, đó là thời điểm lời tiên đoán đầu tiên bắt đầu ứng nghiệm:
Tôi không ở lại Nhật.
Hai năm sau, tôi làm việc tại Việt Nam với một cường độ mà chính tôi cũng không ngờ tới.
Những chuyến bay dày đặc – vì công việc cũng có, vì những mối quan hệ mà tôi có duyên được gặp cũng có.
Tôi được làm việc với những con người mà trước đây tôi từng chỉ đọc tên trên báo.
Tôi học. Tôi trải nghiệm. Tôi ngấm.
Nhưng rồi tôi cũng nhận ra:
Tôi không muốn chỉ là một bánh răng nhỏ bé trong bộ máy của một tập đoàn nước ngoài.
Tôi rời công ty Nhật, gia nhập một doanh nghiệp Việt Nam hoạt động trong lĩnh vực giáo dục và nhân lực.
Tôi bắt đầu với vai trò Trưởng phòng.
Hai năm sau, tôi được tin tưởng giao quyền Giám đốc của một công ty thương mại mới thành lập.
Và rồi, như được mở van, những cơ hội bắt đầu tìm đến.
- Sếp thưởng cho tôi cổ phần ở một công ty khác trong lĩnh vực tư vấn du học – phần thưởng cho những mối quan hệ tôi từng tận dụng để mang về những nhân sự chiến lược cho dự án.
- Một người bạn mời tôi làm Giám đốc kinh doanh cho dự án chế biến và xuất khẩu nông sản – một nhân duyên có được từ quãng thời gian tôi làm trong công ty Nhật, nơi họ đã nhìn thấy rõ năng lực và mạng lưới của tôi.
Tôi bắt đầu xây một hệ sinh thái của riêng mình – từng mảnh ghép được kết nối như một mô hình khép kín:
- Kết hợp cùng các giảng viên tiếng Anh mở lớp luyện thi chứng chỉ cho sinh viên – nguồn học viên này được tôi định hướng trở thành tệp khách hàng đầu tiên cho dự án tư vấn du học.
- Mở một quán cafe – trà sữa tích hợp không gian học, vừa là nơi phục vụ học viên, vừa tạo thêm dòng tiền túc tắc duy trì hoạt động.
- Lập một cửa hàng bán lẻ các sản phẩm của công ty thương mại và cả nông sản chế biến từ dự án xuất khẩu – từng bước xây dựng thương hiệu riêng.
Mọi kế hoạch triển khai đều diễn ra khá thuận lợi.
Các lớp học luôn kín chỗ. Doanh thu từ quán cafe ổn định.
Sản phẩm nhập khẩu từ Nhật bắt đầu tìm được đầu ra qua các đại lý.
Dự án xuất khẩu nông sản đã có mặt tại Úc, Campuchia, Lào, và đang được đối tác từ Mỹ, EU, Malaysia ngỏ lời tìm hiểu.
Tôi làm việc không ngừng nghỉ, nhưng không thấy mệt.
Tôi tưởng như mình đã tìm được đúng đường.
Chỉ có điều, tôi đã quên mất một lời dặn xưa:
Con dốc của em chỉ có đi lên năm năm đầu.
Đầu năm 2021, COVID quay trở lại.
Ngày 31/5/2021, TP.HCM chính thức giãn cách toàn thành phố.
Những quy định nghiêm ngặt về tụ tập, đóng cửa kinh doanh đồng loạt được ban hành.
Tôi khựng lại.
Cả hệ sinh thái tôi dày công xây dựng lần lượt phải ngừng hoạt động.
Tôi cố cầm cự. Sống bằng phần còn lại của động lực – và tiền.
Năm 2022, tôi bắt đầu xuống dốc.
Không phải vì tôi không nỗ lực. Mà là mọi thứ như thể bị rút phích cắm.
Khách hàng im lặng. Đối tác im lặng. Cơ hội đóng cửa.
Tôi chạy, nhưng không thấy đường.
Tôi xoay, nhưng chỉ thấy mình bị nghiền trong một cối xay vô hình.
Cuối năm 2023, tôi nhìn lại –
và tôi biết mình đã mất tất cả.
Tiền bạc – sạch sẽ.
Các mối quan hệ từng nâng tôi lên – rút êm.
Ngay cả Ngoại – người tôi tin tưởng nhất, cũng vì một hiểu lầm trong gia đình mà trở nên lạnh nhạt, không muốn gặp tôi.
Đó là lúc tôi biết mình đã đến đáy. Không còn gì để mất.
Và cũng chính lúc đó, tôi bắt đầu nhớ lại những dự ngôn năm xưa – điều mà tôi từng xem là một kịch bản điện ảnh hấp dẫn.
Khi chạm đáy, tôi gặp lại con đường cũ
Không còn gì để bám víu, tôi bắt đầu nhìn lại.
Không phải để trách – mà để hiểu.
Tôi mở lại lá số Tử Vi của mình.
Không phải để “xem chơi” như những năm trước, mà lần này là để mổ xẻ vận mệnh – như cách một bác sĩ tự xem kết quả chẩn đoán của chính mình sau khi ngã quỵ không rõ lý do.
Tôi nghiền ngẫm từng đại vận, từng hạn lớn.
Tôi đối chiếu từng sự kiện trong quá khứ – những năm đi lên rực rỡ, rồi từng bước rơi xuống không phanh – với các chu kỳ của lá số.
2021 là năm cuối cùng trong chu kỳ 5 năm đi lên – đúng như lời Thầy đã nói.
2022, tôi bắt đầu rơi.
2023, tôi gần như đã chạm đáy.
Mọi thứ trùng khớp đến rợn người.
Tới lúc này, tôi buộc phải thừa nhận:
Có những thứ không thể lý giải bằng logic.
Cuộc đời mỗi người, đôi khi chẳng khác gì một nhân vật trong một trò chơi đã được lập trình sẵn.
Chỉ khác một điều:
Đời người chỉ có một lượt chơi, dù có hoàn thành thử thách của từng giai đoạn hay không thì vẫn phải chơi tiếp chứ không có quyền chơi lại.
Sự trùng khớp ấy không tự nhiên mà có.
Thật ra, tôi đã học huyền học từ rất sớm, nhưng là học trong vô thức – vì tò mò, vì cảm thấy “lạ mà hay”, chứ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dùng đến nó để sống.
Kể từ sau lần gặp người thầy ở Nhật, một cánh cửa nào đó trong tôi đã mở.
Về nước, tôi có duyên gặp được những người Thầy thật sự – những người âm thầm đi sâu vào huyền học nhưng không phô trương, không thần thánh hóa.
Tôi học nhiều môn. Có khi học qua bạn bè giới thiệu, có khi chỉ là một lần ghé chơi rồi được giữ lại dạy.
Tôi học Kinh Dịch từ một người Cô lớn tuổi, ẩn mình tại một đạo quán riêng.
Tôi học Bát Tự, Tử Vi, Thần số học, Chiêm tinh học, Tarot, rồi cả Phong thủy, và thậm chí là bùa chú – nhưng không phải để luyện hay áp dụng, mà để hiểu sâu về cấu trúc niềm tin và hệ thống biểu tượng mà người xưa để lại.
Lúc ấy tôi học với tâm thế của một người thích tìm hiểu, có chút hiểu biết, có chút ứng dụng lặt vặt để “trắc nghiệm vui”.
Rồi tôi gác lại tất cả.
Vì tôi còn mải mê trên con đường sự nghiệp của mình.
Tôi bị cuốn vào vòng xoáy kinh doanh, phát triển hệ sinh thái, bận rộn với những dự án, những mục tiêu doanh số, những hợp đồng, những bản chiến lược…
Tôi nghĩ, chừng nào mình còn làm chủ được cuộc đời thì những thứ huyền học kia cũng chỉ là để “biết thì hay” – chứ không phải để sống.
Cho đến khi cuộc đời kéo tôi xuống. Không báo trước. Không thương tiếc.
Đến khi tôi chạm đáy, tôi mới nhớ lại từng lời người thầy ở Nhật từng nói:
Khi em rơi xuống, chỉ có một thứ níu được em lại: huyền học.
Nếu em nhận ra sứ mệnh thật sự của mình, em sẽ quay đầu được.
Còn không… em sẽ trôi mãi.
Vận của em là con dốc.
Nhưng sứ mệnh của em – là người giữ la bàn.
Tôi quay lại với huyền học.
Không phải với tâm thế của người tìm kiếm điều mới lạ, mà là của kẻ đang lần đường sống trong đêm tối.
Tôi học lại từ đầu. Đọc kỹ hơn. Ghi chép kỹ hơn.
Tôi bắt đầu nghiệm lại từng lá số mình từng xem qua. Tự đọc lại lá số của chính mình.
Tôi phối lại vận. Gộp lại kiến thức của Đông – Tây.
Tôi không còn chia “môn này đúng – môn kia mê tín”. Tôi gom lại, soi chiếu chéo nhau, lọc qua logic, chừa lại những điều có thể đối chiếu được bằng trải nghiệm thật.
Tôi nhớ đến người Cô từng dạy tôi Kinh Dịch.
Tôi đưa vợ con về quê. Sau đó một mình quay lại Sài Gòn, tìm đến đạo quán.
Cô nhìn tôi, chỉ nói một câu:
“Muốn trải nghiệm cơ duyên với huyền học không? Không phải cho cô. Cho chính con.”
Tôi gật đầu.
Cô cho tôi tá túc.
Tôi ở đó, sống như một người đang bắt đầu lại từ số không – không chức danh, không thương hiệu, không hào quang.
Chỉ còn mình tôi – với những lá bài Tarot, cuốn sổ, chiếc máy tính và những bộ sách huyền học mà tôi từng học như một kẻ đi dạo… nay phải bám vào như một người giữa dòng.
Tôi bắt đầu tư vấn.
Không marketing. Không gắn mác “thầy”.
Chỉ đơn giản là: nếu bạn cần ai đó đọc giúp bản đồ vận mệnh – tôi sẽ giúp bạn đọc.
Khi tri thức hiện đại gặp huyền học cổ xưa
Tôi sống những ngày đầu tá túc ở đạo quán với tâm thế của một kẻ trắng tay.
Không tiền. Không danh. Không còn mối quan hệ nào muốn nghe điện thoại tôi nữa.
Nhưng lạ thay, tôi không tuyệt vọng.
Tôi chỉ… im lặng.
Trong sự im lặng ấy, tôi mở lại những công cụ từng học.
Tử Vi. Tarot. Chiêm tinh. Thần số.
Tôi bày chúng ra như bày lại một bản đồ cũ, rồi nhìn vào từng vạch, từng trục, từng góc chiếu.
Và rồi tôi bắt đầu tư vấn – cho những người cũng đang mắc kẹt trong chính vận hạn của họ.
Không quảng bá, không danh xưng gì cao siêu.
Không vẽ giấc mơ. Chỉ chỉ ra con đường.
Tôi từng nghĩ huyền học là một thế giới bên lề.
Nhưng chính lúc bị đời gạt ra bên lề – tôi mới thấy đó là lối đi duy nhất để tìm về chính mình.
Tôi kiếm được tiền từ huyền học – điều mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến.
Không nhiều. Nhưng đủ ăn. Đủ sống. Đủ để gửi cho vợ nuôi con. Đủ để thấy mình còn có ích.
Nhưng tôi không dừng lại ở đó.
Tôi bắt đầu làm freelancer.
Tôi dùng lại các kỹ năng IT, kinh doanh, tiếng Anh, quản lý dự án, chiến lược marketing – tất cả những gì tôi từng học, từng làm.
Tôi tham gia các dự án ngắn hạn của khách hàng nước ngoài để có thêm nguồn thu ổn định.
Ban ngày tư vấn lá số – ban đêm dựng website, làm proposal, tối ưu kịch bản chiến dịch.
Cuộc sống tưởng như rơi tự do, lại bắt đầu có nhịp thở.
Tôi vẫn đang làm điều mình yêu – chỉ là chia làm hai nhánh rõ ràng: huyền học và marketing.
Trong quá trình đó, tôi dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu sâu hơn các bộ môn huyền học mà mình từng học qua.
Tôi nhận ra sự tương đồng gốc rễ giữa các hệ thống:
- Huyền học phương Đông dựa vào học thuyết âm dương, ngũ hành, tam tài thiên địa nhân.
- Huyền học phương Tây vận hành theo chiêm tinh, hành tinh, cung hoàng đạo – nhưng cùng nói đến tần số rung động, trục thời gian, bản ngã và sứ mệnh.
Tôi thấy rõ: dù nền văn minh nào sinh ra những bộ môn này, thì tất cả đều đi tìm câu trả lời chung:
“Con người là ai, đang ở đâu trên hành trình của mình, và nên bước tiếp thế nào cho đúng vận mệnh của mỗi người?”
Tâm trí tôi mở rộng ra từng chút một.
Càng học, tôi càng thấy bản thân mình quá nhỏ bé trước sự vận hành vĩ đại của vũ trụ.
Tôi hiểu vì sao tiền nhân phải mất hàng ngàn năm để đúc kết ra các hệ thống kiến thức này.
Và tôi cũng bắt đầu cảm thấy tiếc – khi sống trong thời đại mà hậu nhân lại quá dễ dãi hoặc quá hoài nghi, để rồi:
- Kẻ thì lợi dụng sự mơ hồ để trục lợi.
- Người thì vội vàng phủ nhận vì cho rằng đó là “mê tín”.
- Còn số đông thì chỉ biết đến huyền học qua vài ba câu meme trên mạng xã hội.
Tôi quyết định: đã đến lúc ứng dụng huyền học trở lại vào chính công việc marketing và thiết kế mà tôi vẫn đang làm.
Tôi bắt đầu phân tích bản mệnh, vận hạn, thời điểm của từng khách hàng trước khi tư vấn chiến lược.
Tôi lựa ngày để họ ra mắt sản phẩm, tôi chọn giờ để họ ký hợp đồng, tôi phân tích điểm mạnh điểm yếu để họ định vị thương hiệu cá nhân.
Và khi các tín hiệu tích cực hiện ra – khi khách hàng bắt đầu đạt kết quả vượt kỳ vọng – họ tin.
Không phải vì tôi “nói đúng”.
Mà vì tôi không nói điều họ muốn nghe – tôi nói điều họ cần phải hiểu.
Một vị khách từng nói với tôi:
“Những gì anh tư vấn ban đầu nghe rất lạ. Có cả yếu tố logic của khoa học, có cả nét huyền bí của tâm linh.
Em bán tín bán nghi. Nhưng không ngờ những gì anh dự báo lại đúng từng chi tiết.
Tại sao anh không làm profile riêng? Em còn giới thiệu bạn bè em cho anh nữa.”
Tôi chỉ cười.
Không phải tôi không nghĩ đến.
Chỉ là tôi không muốn để huyền học bị hiểu sai.
Tôi không muốn khách hàng đến với tôi với hy vọng cầu may.
Tôi không muốn bị xem là một “ông thầy bói thời công nghệ”.
Vì vậy, khi xây dựng website Designs4yourlife, tôi chọn một hướng đi rất rõ ràng:
- Tôi giới thiệu các dịch vụ liên quan đến kinh doanh, chiến lược, thiết kế – như những gì tôi từng làm, từng sống.
- Còn huyền học, tôi để nó là một món quà – chỉ dành cho những người thật sự hữu duyên.
Tôi không bán.
Tôi chia sẻ.
Nếu bạn tin, tôi sẵn lòng dùng tất cả hiểu biết mình có để giúp bạn tìm ra hướng đi đúng nhất.
Nếu bạn chưa sẵn sàng, tôi vẫn đồng hành với bạn như một chuyên gia chiến lược – không hơn, không kém.
Designs4yourlife – nhiều người hiểu đơn giản là những bản thiết kế cho thương hiệu, sản phẩm, hệ thống…
Nhưng với tôi, cái tên ấy có ý nghĩa khác:
Những thiết kế dành cho cuộc đời bạn: Một cuộc đời không chỉ vận hành bằng lý trí – mà còn cần sự thấu hiểu từ bên trong vận mệnh của chính mình.
Vì sao tôi không kinh doanh huyền học: Món quà dành cho người hữu duyên
Tôi có thể kiếm sống bằng huyền học.
Thực tế là đã từng – trong quãng thời gian khốn khó nhất, khi chẳng còn gì ngoài vài bộ bài, vài cuốn sổ tay và chút năng lực đọc mệnh mà tôi tích lũy được theo năm tháng.
Tôi biết rõ: nếu tôi muốn, tôi có thể xây dựng một thương hiệu cá nhân dưới danh xưng “thầy”.
Tôi biết cách viết content hấp dẫn. Tôi biết tối ưu SEO. Tôi biết đánh trúng nỗi sợ và mong cầu của số đông đang loay hoay giữa một thời đại bất an.
Nhưng tôi không làm.
Không phải vì tôi không cần tiền.
Mà vì tôi không muốn bóp méo huyền học để đổi lấy tiền.
Tôi từng nhìn thấy quá nhiều người nhân danh “nghiệp tâm linh” để tạo ra một hệ sinh thái kinh doanh – bán sản phẩm phong thủy, bán khóa học xem mệnh, bán gói giải hạn, thậm chí bán cả… “sự an tâm”.
Tôi không phán xét họ.
Nhưng tôi tự đặt một ranh giới cho chính mình.
Vì tôi hiểu: nếu huyền học là một nhánh sông linh thiêng chảy từ xa xưa, thì người đi trên đó phải đủ tỉnh táo để không biến nó thành con đường dẫn về lòng tham.
Tôi chọn không thương mại hóa huyền học.
Tôi không rao bán nó như một dịch vụ.
Tôi để nó là món quà, dành riêng cho những ai có duyên, đủ tỉnh táo để không đòi hỏi điều huyền học không thể trao.
Bởi vì huyền học không phải là một phép màu để giải quyết mọi vấn đề.
Nó không thay thế cho hành động. Không biến cái sai thành đúng. Không biến kẻ dã tâm thành người sống tử tế.
Huyền học, nếu đúng nghĩa, chỉ là một tấm bản đồ –
Nhưng người đi thì vẫn là bạn.
Khi khách hàng đến với tôi, tôi vẫn làm chiến lược.
Tôi vẫn tư vấn truyền thông. Vẫn vẽ lộ trình xây dựng thương hiệu, thiết kế hệ thống số, tối ưu chuyển đổi…
Nhưng nếu họ thật sự cần – và đủ thành thật với chính mình – tôi sẽ lặng lẽ mở ra tấm bản đồ kia.
Không ép. Không dụ. Không nói trước.
Và nếu họ thấy được điều gì – đó là phần thưởng của riêng họ.
Còn nếu không – thì dịch vụ của tôi vẫn đầy đủ. Hợp đồng vẫn chỉn chu. Kết quả vẫn đo lường bằng chỉ số rõ ràng.
Vì vậy, khi tạo ra cái tên Designs4yourlife, tôi không đơn thuần nghĩ về “thiết kế website”, “thiết kế thương hiệu”, hay “thiết kế hệ thống kinh doanh”.
Tôi nghĩ về một thứ thiết kế thầm lặng hơn:
Thiết kế lại cuộc đời bạn – từ bên trong ra ngoài.
Thiết kế lại cách bạn hiểu chính mình – trước khi bạn kiến tạo bất kỳ điều gì khác.
Và để làm được điều đó, có khi bạn cần một người hiểu dữ liệu – nhưng cũng nhìn được vận.
Có khi bạn cần một bản báo cáo – nhưng đi kèm là một sự thấu cảm từ tầng vô hình.
Tôi không bán huyền học.
Tôi trao nó – cho những người hữu duyên.
Và nếu bạn đang đọc đến đây, có thể… bạn cũng là một trong số đó.
Hành trình quay về: Khi tôi biết mình là ai và mình ở đây để làm gì
Tôi đã đi một vòng rất rộng.
Từ cậu bé được ngoại nuôi từ lúc cử bú, đến một thanh niên mang trong mình giấc mơ chế tạo robot.
Từ anh sinh viên phải vật lộn với ba ngành học, đến người đàn ông đứng ở vị trí giám đốc.
Từ người được tung hô vì thành tích, đến kẻ trắng tay và biến mất trong sự im lặng.
Từ kẻ từng xem huyền học như một trò thử nghiệm, đến người sống được – và sống lại – nhờ nó.
Nhưng thật ra, tôi chưa từng đi đâu xa cả.
Tất cả những ngã rẽ, những vòng xoáy, những vấp ngã,
Cuối cùng chỉ đưa tôi về một điểm duy nhất:
Chính mình.
Có người hỏi tôi:
“Anh theo đuổi huyền học, theo đuổi chiến lược, theo đuổi thiết kế… rốt cuộc anh là ai?”
Tôi không còn trả lời bằng nghề nghiệp.
Tôi không giới thiệu bản thân bằng những gì tôi làm.
Tôi chỉ nói:
“Tôi là một người đã từng đi lạc – nên bây giờ biết cách chỉ đường cho người khác.
Dù bạn đi bằng trực giác hay bằng dữ liệu, tôi đều có thể giúp bạn hiểu chính mình – trước khi bạn hiểu thế giới.”
Tôi từng nghĩ mình cần chứng minh điều gì đó.
Chứng minh là tôi đủ giỏi, đủ bản lĩnh, đủ tư duy để dẫn dắt người khác.
Nhưng sau tất cả, tôi nhận ra:
Không ai dẫn dắt được ai cả.
Mỗi người đều có một bản đồ vận mệnh của riêng mình.
Việc của tôi chỉ là giúp họ soi lại tấm bản đồ ấy – bằng ánh sáng logic hoặc bằng ngọn đèn huyền học – tùy vào ngôn ngữ mà họ muốn hiểu.
Tôi quay về với những giá trị cũ – nhưng với một tâm thế mới.
Tôi không còn mơ mộng lập đế chế.
Tôi không cần phải gọi tên mình bằng danh xưng ấn tượng.
Tôi chỉ chọn sống đúng với điều Ngoại từng dạy:
Sống có nhân, có quả.
Không gieo thì đừng mong gặt.
Mình gieo gì, con cháu mình hưởng cái đó. Mình sống ngay, đời sẽ mở đường.
Tôi từng mất tất cả – tiền, quyền, danh dự, sự tin tưởng từ người tôi yêu quý nhất và cả niềm tin của chính bản thân về lòng người.
Và rồi tôi từng bước lấy lại từng chút một – không phải từ sự trả thù đời, mà từ sự hiểu đời hơn.
Hiểu rằng:
Sự thật không cần gào lên.
Giá trị không cần phô trương.
Người cần sẽ đến, người đủ duyên sẽ hiểu.
Bây giờ, tôi làm việc chậm hơn. Nhưng chắc.
Tôi sống sâu hơn. Nhưng nhẹ.
Tôi không vội bước ra ánh sáng. Nhưng cũng không trốn trong bóng tối.
Tôi chọn đứng ở ranh giới – nơi mà logic và linh cảm chạm nhau,
nơi thị trường và vận mệnh hòa tiếng,
nơi con người và vũ trụ lặng lẽ giao thoa.
Và nếu bạn đang đọc đến những dòng cuối cùng này, có thể bạn cũng đang trên hành trình của riêng mình.
Không nhất thiết phải giống tôi.
Nhưng có thể, bạn cũng từng tự hỏi:
“Tôi là ai?
Tôi có đang đi đúng đường không?
Tôi có đang sống một cuộc đời của mình – hay chỉ là bản sao của kỳ vọng người khác?”
Nếu vậy… bạn không đơn độc.
Tôi không có công thức để trả lời cho bạn.
Nhưng tôi có thể ngồi xuống cùng bạn, mở tấm bản đồ ra,
và hỏi:
“Giờ mình đang ở đâu?
Mình muốn đi đâu?
Và đi cách nào là thật với mình nhất?”
Có khi, chỉ cần thế là đủ.
Vì mọi hành trình lớn đều bắt đầu bằng một cuộc trò chuyện chân thành, với người và với mình.
Designs4yourlife không phải là cái tên để gây ấn tượng. Đó là lời nhắc:
Rằng mỗi người đều xứng đáng có một cuộc đời được “thiết kế” cho riêng mình – từ bên trong vận mệnh, cho đến những thứ tạm bợ trong đời này.
Và tôi ở đây, không để “thiết kế cho bạn” – mà để giúp bạn tự thiết kế cuộc đời của chính mình.